watch sexy videos at nza-vids!
Trang ChủTruyện Hay
Chát
+ Truyện Xưa Hồi Kể ( trang 25)
Trở lại Hà Nội cô và hắn có hai ngày hạnh phúc bên nhau trọn vẹn. Đã hai tháng qua kể từ ngày xảy ra việc vợ chồng anh Thắng, cô và hắn hầu như chưagần gũi nhau. Những đêm nằmbên nhau chỉ ôm ấp và an ủi nhau là chính. Ngoài trời lạnh và mưa phùn gió bấc. Cả hai cũng chả muốn đi đâu, chỉ muốn bên nhau tận hưởng những hương vị của tình yêu. Để bù cho những ngày tháng đau buồn đã qua. Cô và hắn muốn quên hết những thị phi, những vất vả của cuộc sống kiếm ăn sau ra trường. Cô và hắn nhập vào nhau, quằn quại bên nhau, bùng nổ mỗi khi cảm xúc dâng trào. Nhìn nhau âu yếm, những lời tâm tình thủthỉ, những nụ hôn và những kỷniệm đẹp của hai đứa tràn về. Rồi cả những kế hoạch cho tương lai hai đứa vẽ ra và thưởng thức trong mơ mộng. Cả hai như chìm vào một cảm giác mênh mông về tương lai. Cả hai vẽ ra một tương lai vô cùng đẹp.
- Anh ơi, sau cưới anh thích chúng ta sinh bé trai hay bé gái trước.
- Anh thích em sinh cho anh hai bé gái trước sau đó là hai bé trai.
- Khiếp sao nhiều thế.
- Anh chỉ có một mình, mẹ sinhđược mỗi anh, anh không có anh chị em nên anh thèm lắm. Anh muốn sau này anh sinh thật nhiều con để các con không cảm thấy cô đơn.
- Không em chỉ sinh hai đứa thôi bé gái và một bé trai.
- Anh thích 4 đứa.
- Anh muốn em quần áo đi ngang khét mù à. Em không chịu đâu.
- Vậy 3 đứa nhé 2 gái một trai.
Cô nhìn hắn lườm yêu hắn. Cô và hắn cùng cười với ý nghĩ của nhau.
- Đến sinh con mà cũng trả giá,em chịu anh.
- Tại em
- Thôi, không tranh luận nữa anh nhé. Anh thích con giống ai.
- Giống mẹ.
- Tại sao.
- Vì mẹ của nó xinh chứ bố xấu mù.
- Lại nịnh đầm ghét thế.
- Nhưng thông minh phải giống anh.
- Còn lâu, em thông minh hơn chúng nó giống em cả thông minh.
Hắn không nói mà ôm chặt cô vào lòng. Một cảm giác ấm áp dễ chịu lan toả cả hai cơ thể vàsau đó lại khám phá nhau, lại nhập vào nhau và lại sung sướng tột đỉnh.
Những ngày hạnh phúc cũng phải qua đi để cả hai trở lại vớicuộc sống thường nhật. Lại công việc và công việc. Một tháng hai tháng trôi qua mà không có biến động lớn nào. Hắn vẫn thế vẫn bù đầu vào công việc. Cô đúng như lời dặn của mẹ hắn thường xuyên bên hắn và chăm sóc hắn từng ly từng tý. Những động viên an ủimỗi khi mệt mỏi và gặp khó khắn từ cô đến với hắn thật kịpthời. Nó là động lực giúp hắn mạnh mẽ hơn và quyết tâm hơn. Hôm nay ngày anh chị cô ra toà. Hắn không về được mà chỉ gọi điện nghe thông tin từ cô sau khi kết thúc phiên toà. Thực ra việc phiên toà diễn ra chỉ là thủ tục cuối cùng chứ kếtcục của anh chị cô thì bố và cô đã biết thông qua người quen. Anh bị xử 9 năm tù giam còn chị 5 năm tù giam. Sau phiên toà do biết toà đã xem xét tất cả các tình huống giảm nhẹ vớimình rồi nên anh chị cũng không yêu cầu phúc thẩm và chấp nhận án phạt. Anh thì bị di lí đến trại Hà Nam để thụ án còn chị thụ án ở trại giam Thanh Xuân. Mọi việc cuối cùngcũng kết thúc. Bố cô cũng đã nghỉ hưu hẳn và về quê chăm sóc Thu. Cô trở về Hà Nội với một nỗi buồn man mát. Nhưngmọi chuyện cũng đã qua, bây giờ cũng không thay đổi được gì nữa. Cũng phải vui sống trở lại, và cô gần như đã trở lại bình thường như buổi ban đầu.Nụ cười lại trở lại trên môi cô. Cô tiếp tục học thêm một số kỹ năng nữa phục vụ công việc vàtiếp tục sát cánh bên hắn.
Sau Tết hắn nhận một việc rất lớn. Thực sự lớn so với quy mô của công ty hắn bấy giờ. Đem việc này sang bàn với bố Hoàng ông khuyên nên xem xétkỹ bởi việc lớn thì có nhiều rủi ro. Nhưng với tuổi trẻ hiếu thắng và suy nghĩ không thấu đáo hắn nhận và thực hiện. Do là hợp đồng lớn nên các điều khoản khi ký có nhiều điều bất lợi cho công ty, nhưng hắn vẫn ký. Và thực sự đến giờ sau 4 tháng triển khai hắn mới thấy những lời của bố Hoàng là đúng đắn. Việc quá lớn dẫn đếnquy mô của công ty hắn phình to, thời gian tập trung hết vào việc này nên công ty hắn bỏ qua mấy hợp đồng nhỏ khác. Điều này là thảm hoạ với hắn. Trình độ quản lý còn thiếu chuyên nghiệp cộng với nhân sự mới tuyển nên không giúp hắn nhiều. Vậy là hắn bị cuốn vào vòng xoáy luẩn quẩn của doanh nghiệp nhỏ. Không có tiền, phải vay ngân hàng. Vay ngân hàng phải trả lãi hàng tháng cộng với chi phí thực hiện tăng vọt và hắn lâm vào tình trạng nợ đầm đìa. Và bắt đầu nợ lương cán bộ công nhân viên.
Bây giờ bắt đầu vào hè, cái nóng nực của mùa hè như đồng cảm với nóng nực của công ty hắn. Mọi thứ sôi lên sùng sục và hắn thực sự bối rối. Hắn càng không ngờ hơn việc lớn thì kèm theo thời gianphê duyệt chỉnh sửa rất nhiều. Và khi công việc xong thì công tác thanh toán quá nhiêu khê và nhiều thủ tục. Từ khi thành lập công ty hắn chủ yếu ký với cơ quan bố Hoàng và thầy giáohướng dẫn. Mặc dù là B’ nhưngtiền được thanh toán ngay sau khi hoàn thành công việc. Bây giờ thì khác hắn mới biết việc thanh toán không đơn giản chút nào. Mặt khác những côngviệc nhỏ ngày xưa vẫn làm thì ít đi. Nhân sự hắn bắt đầu ngồichơi.
Lại một tháng nữa trôi qua trong muôn vàn khó khăn. Công ty của hắn lúc nhận hợp đồng phình to lên 18 nhân viên, nhưng bây giờ chỉ còn số lẻ. 10 nhân viên đã bỏ hắn đi vìđã sang tháng thứ 2 họ không có lương. Hắn nợ đầm đìa nhưng hắn vẫn hy vọng vào việc thanh toán, chỉ cần chủ đầu tư thanh toán là mọi khó khăn của hắn qua đi và hắn đã mơ về ô tô. Chỉ cần được thanhtoán là hắn có đủ tiền mua mộtchiếc ô tô vừa phải. Nhưng bâygiờ thì sao, hắn không có một xu. Tiền ăn sáng, đi lại nhiều lúc hắn phải lấy từ cô. Đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất trong đời làm doanh nghiệp của hắn. Nhưng chưa hết, hôm nay hắn nhận được một thông tin mà hắn nghe như sấm nổ bên tai. Dự án tạmdừng, sang năm mới triển khai. Chủ đầu tư không bố trí được vốn. Tin tức này đến với hắn làm hắn tê liệt. Chỉ còn khoảng 20 ngày nữa thì khoản vay đáo hạn. Lúc này hắn mới thấy thấm thía lời nói của bố Hoàng. Hắn đã hối hận, cái ngây thơ và hiếu thắng của tuổi trẻ đã dìm chết hắn. Có thểnói với quyết định trên công tycủa hắn đã thực sự phá sản. Ai có thể cứu hắn lúc này. Chỉ có bố hắn mà thôi. Hắn gọi về chobố và trình bày.
- A lô bố ạ.
- Q à có việc gì vậy con. Lại hết tiền hay sao. Bố mới chuyển lên mấy chục triệu rồi mà.
- Vâng bố ơi, con vừa nhận được tin dự án con ký hồi đầu năm tạm dừng đến năm sau mới thực hiện. Nên họ không thanh toán được nữa. Họ mới gọi điện thông báo mà chỉ còn 20 ngày nữa đáo hạn ngân hàng, con không biết xoay sở thế nào. Con gọi điện về cho bốxem bố có cách nào giúp con không.
- Con đã vay ngân hàng bao nhiêu.
- Dạ 580 triệu bố ạ
- Khá nhiều đấy. Cuối tuần bố lên, bây giờ qua nhà chú Tuấn trình bày với chú xem chú có cách nào giúp không. Làm ăn làphải cẩn thận, bố dặn con liên tục mà chúng mày trẻ tuổi chỉ hiếu thắng làm việc chả suy nghĩ gì cả.
- Vâng, con biết rồi. Con thực sự có bài học lớn bố ạ. Bố giúp con lần này nhé. Con không biết xoay xở sao.
- Rồi cứ qua chỗ chú Tuấn, bố gọi cho chú ngay bây giờ. Thế tình hình công ty bây giờ thế nào.
- Con cứ đợi họ tạm ứng cho mà gần 2 tháng nay không có. Bây giờ công ty không có việc gì làm cả do con từ chối mấy hợp đồng nhỏ để tập chung làm hợp đồng này. Mấy nhân viên xin nghỉ việc rồi.
- Thôi được rồi, 580 triệu khá lớn đấy khó quá bố sẽ vay cho nhưng cuối tuần bố lên xem cụthể tình hình thế nào. Bây giờ qua chỗ chú Tuấn đi.
- Dạ vâng ạ.
Tối hôm đó hắn qua nhà chú Tuấn. Chú hứa với hắn sẽ giúp hắn đảo nợ. Và hắn có một bài học mà đến tận giờ hắn thấy vẫn đúng. Chú nói cho hắn hiểucông ty làm ăn không phải cứ có việc, có doanh thu mà đã tốt. Đừng tưởng tính trên sổ sách có lãi mà công ty không bịphá sản. Công ty làm ăn có lãi mà vẫn bị phá sản. Một khái niệm mà lúc đó trong mơ hắn cũng không tưởng tượng ra. Vàkhi chú nói hắn mới hiểu hắn sai về cơ bản. Tài chính của một doanh nghiệp là một trong khâu trọng yếu nhất. Và hắn đã sai lầm cơ bản trong nguyên tắc tài chính là dùng vốn ngắn hạn để nuôi dự án dài hạn nên khi vòng quay của đồng tiền chưa kịp thì khoản nợ đã đến và dĩ nhiên tại thời điểm đó hắn không có khả năng trả nợ và dù công ty của hắn có lãi thì vẫn bị phá sản như thường. Hắn phải cảm ơn chú rất nhiều với những gì chúgiúp.
Sau khi đảo nợ xong, công ty của hắn mới tạm thời qua khỏinguy hiểm. Tuy nhiên các khó khăn vẫn còn nguyên. Bố mẹ hắn cho hắn vay thêm mấy chục triệu nữa nhưng cũng chỉ để hắn cầm cự. Thời gian đó hắn chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm việc làm. Thực sự khó khắn trăm bề. Mới có qua 3 tháng thôi mà hắn già đi trông thấy. Cô vẫn thế vẫn bên hắn và an ủi hắn hàng ngày.
- Trông anh đợt này mệt mỏi quá.
- Ừ anh có lẽ chịu hết nỗi rồi.
- Anh cố lên anh nhé, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.
- Ừ không có em ở bên cạnh thời gian này chắc anh quỵ mất.
- Đừng nói thế anh, việc của anh không xuôi em cũng thương anh nhiều lắm.
- Ừ mấy nay em có gọi điện về cho bố không.
- Em vẫn gọi anh ạ. Bố vẫn khoẻ.
- Thế là mừng rồi. Mà sắp đến sinh nhật em rồi nhỉ.
- Vẫn còn nhớ sinh nhật em cơ à.
- Không bao giờ quên được. Nhớ mãi lần đầu đến quê phải biết.
- Anh biết không hôm đó em cảm động lắm.
- Anh có biết sinh nhật em đâu,đến mới thấy sao em cảm động.
- Em không quan tâm đến điều đó, anh biết không em yêu anhtừ buổi đó đấy.
- Tại sao.
- Vì anh nói không thấy em đi học anh lo em ốm anh qua chứ không phải vì biết sinh nhật em anh qua. Đấy mới là điều quan trọng.
- Ừ đúng là hôm đó anh học màchỉ nghĩ đến em.
Các bạn biết không, cô là vậy luôn là chỗ dựa tinh thần cho hắn. Cô thường xuyên cổ vũ động viên hắn. Cô biết điểm mạnh và điểm yếu của hắn. Cô luôn đánh giá cao sự cố gắng của hắn, thúc đẩy hắn khắc phục những điểm yếu. Sự cổ vũ, ủng hộ của cô trở thành đặctrưng, riêng biệt đối với hắn, khơi dậy sự nhiệt tình và tiến bộ của hắn. Đồng thời cùng chia sẻ khó khăn với hắn những lúc hắn thực sự bối rối và mệt mỏi vì công việc. Cô nuôi dưỡng ước mơ và cùng với hắn chia sẻ ước mơ trong tương lai. Cô là người luôn luôn bên cạnh hắn khi hắn cần và ngược lại. Cô cho hắn biết hắn không đơn độc mà luôn có cô bên cạnh.
Hôm nay sinh nhật cô, hắn lên Nón Sơn mua cho cô một chiếc mũ mà cô rất thích. Mấy lần cô lên xem qua nhưng vì biết thờigian vừa rồi hắn không có tiền nên không dám đòi hỏi. Hắn biết và hắn muốn mua cho cô từ lâu rồi. Cũng may hôm qua cơ quan hắn về một ít tiền. Có tiền hắn chi trả một số khoản quan trọng, ứng lương cho anhem và dành cho mình một ít đểmua quà cho cô. Hắn muốn dành cho cô sự bất ngờ. Hôm nay cô về khá muộn và rất nhiều hoa và quà. Vừa nhìn thấy hắn cô cười tươi.
- Anh chờ em lâu rồi à.
- Anh về một lúc rồi, sao em về muộn thế.
- Mấy đứa bạn cấp 3 tổ chức sinh nhật cho em ở quán cafe bây giờ em mới về được. Bọn nó còn rủ em đi hát nhưng em bảo anh đang đợi em ở nhà.
- Chắc bọn nó buồn lắm nhỉ.
- Không, chúng nó vẫn đi hát.
- Hôm nay nhiều bạn không
- Có 6 bạn thôi.
- Cũng đông nhỉ.
- Vâng. Anh ăn gì chưa.
- Chưa anh đợi em về rồi đi ăn luôn.
- Không tặng quà và hoa cho em à.
- Có người đòi quà kìa. Hôm nay anh hết tiền rồi anh chỉ có nụ hôn tặng em thôi.
- Em không chịu đâu anh hứa rồi.
- Nhìn cái mặt kìa, em dỗi trông em càng xinh.
- Em không nghe nịnh, em không có quà em giận luôn.
- Không có thật, anh chỉ có nụ hôn tặng em.
Ôm chặt cô vào lòng hắn thơm lên mái tóc. Cô nép chặt vào hắn. Cô tưởng hắn nói thật.
- Em đùa đấy, em biết mấy nay anh đang khó khăn.
- Em ơi, sao áo em bẩn thế này.
- Đâu, chết rồi áo trắng của em.
Cô quay lại tìm xem vết bẩn của áo. Chiếc áo trắng tinh cô mới được Linh tặng, cô rất thích. Cô tìm mãi không thấy. Quay lại trước mắt là một hộp quà được gói rất đẹp và một bông hoa hồng đỏ thắm. Cô biết bị hắn lừa cô lườm yêu hắn.
- Chó trêu người ta.
- Anh đùa em chút, quà sinh nhật của em đây. Chúc mừng sinh nhật em yêu của anh.
- Em xin, em cảm ơn anh yêu, em thích quá.
- Em đoán xem là anh tặng em quà gì.
- Em không biết, em không đoán anh lắm trò lắm có khi là ô mai cũng nên.
- Cái mà em rất thích mấy ngàynay.
- Thôi em không đoán đâu em mở quà đây.
- Mở món quà khác trước đã.
- Không đây là món quà quan trọng nhất của em. Em phải bóc trước.
Bóc quà và cô bất ngờ vì đúng là thứ mà cô muốn mua mấy tuần nay. Cô nhìn hắn âu yếm. Trong ánh mắt của cô hắn đọc thấy là một tình yêu lớn lao dành cho hắn. Hắn rất vui vì đãlàm cho cô sung sướng trong ngày rất ý nghĩa này. Một buổi tối đầy lãng mạng và đầy cảm giác với hai người. Những tâm tình và những sẻ chia với nhau. Những lời yêu nói ra tưởng như không dứt. Và tất nhiên một cảm súc thăng hoa hoà quyện. Cả hai chìm vào nhau khi trở về căn nhà trọ thân thương. Thực sự nó đã trởthành tổ ấm của hai đứa trong suốt thời gian qua. Chỉ thiếu một lễ cưới thôi để cho hai người yêu nhau say đắm trở thành vợ chồng. Hắn mong saonhững khó khăn công ty qua đivà nhanh chóng đón cô chính thức về nhà cùng hắn. Hắn muốn một lễ cưới và hắn muốn lắm rồi. Người mà hắn tìm, một nửa còn lại của hắn không thể là ai khác chính là cô. Gắn bó với nhau và trải quabao thử thách khó khăn với nhau đều đã vượt qua. Mỗi khi trải qua khó khăn thử thách tình yêu của hắn và cô như mạnh mẽ thêm đầy thêm ra. Ngồi nhớ lại hình như ngoại trừ lần cô ghen với H ra hắn vàcô chưa bao giờ to tiếng với nhau.
Hai tháng sau, công ty của hắn cơ bản bớt khó khăn đi phần nào khi quay lại với những hợpđồng nhỏ vừa sức của hắn. Hắnđã mở rộng thêm một số đối tác và công việc cũng nhiều hơn. Quá thấm thía với một lầnmạo hiểm, nên các hợp đồng về sau hắn nhận chủ yếu vừa với khả năng của công ty hắn đồng thời thu hồi vốn nhanh. Hôm nay hắn còn vui mừng hơn, hắn nhận được điện thoại từ bố thông báo có bạn bố ở Lào Cai xuống bảo hắn đem hồ sơ năng lực qua gặp chú ấy để chú ấy ký cho mấy hợp đồng. Gặp chú xong, mời chú ăn tối hắn trở về tâm trạng vui mừngphơi phới. Đó là những hợp đồng mơ ước của hắn, vừa giá trị lớn vừa dễ làm đồng thời nguồn vốn rất chắc chắn. Thò tay lấy điện thoại ra gọi điện cho cô báo tin vui. Túi trống trơn thôi chết chắc để quên ngoài quán ăn. Hắn quay lại tìm nhưng mất rồi. Cũng hơi tiếc vì cơ bản trong máy có rất nhiều số điện thoại quan trọng. Thôi đành vậy hắn phóng nhanh về nhà trọ của cô.Định bụng sẽ đưa cô đi uống café chúc mừng có được hợp đồng tốt. Hắn vui lắm.
Về đến nhà trọ thấy cửa vẫn khoá im lìm hơn 9h tối rồi mà cô đi đâu chưa về. Chắc lại qua nhà mấy đứa bạn đây, vì lúc 4hchiều trước khi đi ăn cơm tối hắn gọi điện về cho cô báo tối nay về muộn. Mở cửa vào nhà bật điện hắn thấy một mảnh giấy nhỏ ghi vội trên bàn.
« Anh ! em gọi cho anh không được, bố đang cấp cứu trong bệnh viện nguy kịch lắm, chú Hoan gọi lên cho em. Em phải về quê ngay. Nhận được thư em thì gọi cho em ngay nhé, em sợ lắm »Đọc xong thư hắn nháo nhào vội chạy ra ngoài gọi điện thoại công cộng cho cô. Gọi đi gọi lại mấy lần mới thấy cô bắt máy. Khóc như mưa trên điện thoại, cô khóc mà không nói lên lời. Hắn gặnghỏi đi hỏi lại mà cô vẫn không rõ cho hắn nghe.
- Em bình tĩnh nói cho anh nghe bố làm sao.
- Bố … bố … đang cấp cứu
- Bố bị làm sao
- Bố bị tai biến mạch máu não bố đang hôn mê.
- Em đang ở bệnh viện à.
- Vâng, em vừa mới về đến nơi.Anh ơi em phải làm sao bây giờ.
- Em đợi anh nhé, có tiền ở đấychưa, anh sẽ về ngay.
- Vâng anh về với em nhé, em sợ lắm, em chết mất, sao nhà em lại thế này. Hu hu.
- Em bình tĩnh anh sẽ về ngay.
Gọi điện cho Trung và hắn về ngay nhà. Trung đã đợi sẵn, vào lấy thêm chục triệu hắn mải móng cùng Trung đi về HảiPhòng. Hắn sợ đi một mình, trong tâm trạng này sẽ nguy hiểm hắn nhờ Trung chở về. Trên đường đi hắn thực sự lo lắng. Hắn không hiểu tại sao tai hoạ cứ liên tiếp giáng lên đầu cô. Hắn thương cô quá.
Đến bệnh viện, hắn ào ngay đến chỗ cô. Đến nơi cô ngồi ủ rũ nước mắt lã chã. Cạnh cô là chú Hoan đang bần thần hết cả người. Nhìn thấy hắn cô đứng dậy chạy đến bên hắn và khóc nức nở.
- Anh ơi bố nguy hiểm lắm, có khi không qua được. Em phải làm sao giờ em sợ lắm, anh ơi phải làm gì bây giờ.
- Bình tĩnh em, từ từ nói rõ đầuđuôi cho anh nghe.
- Thuỷ không khóc lóc nữa, Q vừa về để nó nghỉ chút đã. Tiếng chú Hoan vang lên.
Hắn cùng cô ngồi xuống ghế. Quay sang chú hắn chào.
- Cháu chào chú, tình hình bố Thuỷ thế nào chú kể sơ cho cháu được không.
- Hôm nay lúc chiều tao và ông đang ngồi uống trà, ông kêu hai ngày nay cứ đau đầu, chóng mặt và mệt mỏi. Đang nói chuyện về việc cuối tuần lên Hà Nội thăm con Thuỷ, gởi cái Thu mấy ngày ông đi thăm thằng Thắng và vợ nó thì ông súc xuống. Cũng may lúc đó có tao ở đó nên gọi ngay mọi người đưa ông vào viện.
- Tình hình sực khoả của bác ấybây giờ bác sỹ bảo sao chú có biết không ạ.
- Bây giờ ông vẫn hôn mê phải đợi thôi. Cháu và Thuỷ cứ an tâm, toàn bộ bác sỹ ở đây là bạn mẹ nó nên họ quan tâm chăm sóc. Mày bảo cái Thuỷ không khóc lóc nữa nó cứ rối lên từ nãy giờ.
- Dạ, chú từ chiều đã ăn uống gì chưa, em ăn gì chưa. Hắn quay sang hỏi cô.
- Tao thì đã làm bát phở rồi, còn cái Thuỷ chưa ăn uống gì đâu.
- Dạ vâng
- Tình hình ông thế nào rồi. Họ không cho vào à. Trung gửi xe xong đi vào và hỏi.
- Ông đang hôn mê, họ không cho người nhà vào, chỉ ngồi ngoài này đợi thôi.
Cô đã ngừng khóc nhưng vẫn vô hồn. Nhìn cô lúc này sao thương thế. Thực sự thời gian vừa qua nhà cô trải qua quá nhiều đại hoạ hết cú sốc này đến cú sốc khác đã đánh gục cô. Mới vui lên một chút thì lại chuyện này xảy ra. Không ai có thể chịu được huống chi cô là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ. Thương cô, hắn đau lòng lắm.
- Em đi với anh ra ăn một chút. Bố nằm đây, mọi người cần phải giữ dìn sức khoẻ chứ không thì ai chăm sóc bây giờ. Việc đã là như thế phải mạnh mẽ lên em nhé.
Ngừng một chút hắn quay sangchú Hoan và nói.
- Cháu về đây rồi thì tối nay chú để cháu và Thuỷ ở đây trông coi. Chú và Trung về nhà nghỉ đi. Chắc ông còn nằm dài ở đây, phải phân phối sức khoẻchứ cứ tập chung hết ở đây thì ốm cả lúc đấy không có người thì gay.
- Thôi chúng mày cứ về nghỉ đi,để tao trông ông tối nay, sáng mai ra thay cho tao. Mày vừa đitừ Hà Nội về mệt rồi.
- Thôi chú cứ về nghỉ đi chú cả chiều ở đây mệt rồi. Với lại chúvề cho Trung nghỉ mai nó phải về Hà Nội sớm.
- Thế bạn cháu không ở lại đây à.
- Vâng, mai Trung phải về còn việc cơ quan.
- Ừ thế cũng được, hai đứa đi ăn đi tao trông một lúc cho.
- Vâng, Thuỷ đi ăn với anh.
Hắn ở đó 3 ngày thì cơ bản bố cô đã tỉnh lại. Ông không nói được và hiện đang bị liệt nửa người. Cũng may cho ông là kịp thời cấp cứu và được các bác sỹ chăm sóc nhiệt tình nên mới cứu được tính mạng, nhưng phục hồi thì không ai dám chắc. Cô thì gầy sọp đi saumấy ngày. Cô ít nói hẳn. Có lẽ cú sốc này đến với cô quá lớn, còn lớn hơn cả cú sốc mà anh chị cô mang lại. Cô dường như không còn khóc được nữa, cô không còn nước mắt để khóc nữa. Hắn biết, mấy nay cô dường như đổi cả tính nết khá ương bướng. Nhiều lúc hắn gần phát cáu vì cô. Nhưng hắn biết, cô không phải như thế. Tinh thần của cô bây giờ vô cùng chao đảo. Tính mạng của bố thì không biết thế nào, mọi thứ đến nhanh đến nỗi cô không kịp nhận ra được nữa. Nó ào đến muốn cuốn phăng, trà đạp lên tâm hồn cô. Từ một cô gái hồn nhiên ngây thơ và yêu đời, cô trở thành một người ít nói hẳn. Và mỗi khi đến đêm khuay về khi hắn không có trong phòng cô lại nắm tay bố và khóc. Cô khóc thương bố một phần cô thương cho bản thân cô một phần nữa. Cô vừa mới bước chân vào cuộc sống. Mọi thứ bây giờ là quá sức với cô. Dù hắn luôn bên cạnh nhưng hắn mới chỉ là người yêu của cô, chưa có danh phận gì cả. Mọi thứ hắn làm cô biết nhưng cô hiểu càng nhận nhiều cô càng khó nghĩ càng không biết phải đáp trả thế nào với hắn. Cô giận anh cô lắm. Những lời nói mê trong lúc cô ngủ hắn nghe thấy đã nói lên điều đó. Nhiều lúc hắn không muốn bước vào phòng hắn muốn để cho cô khóc, cô khóc cho vơi đi nỗi sầu muộn trong lòng, khóc để quên đi hoàn cảnh thực tại của mình. Chỉ có nước mắt mới làmcho cô nhẹ nhàng đi lúc này. Những lời động viên an ủi của hắn là chưa đủ.
Hắn sát cánh cùng cô suốt 5 ngày thì bố cô cơ bản đã qua được nguy hiểm và chuyển sang hồi sức tiếp tục theo dõi chăm sóc y tế. Bố vẫn thế không nói được và vẫn bị liệt nửa người. Mọi việc chăm sóc, vệ sinh cá nhân đều một tay cô,hắn và chú Hoan làm. Trong thời gian đó bố hắn cũng đã từNinh Bình sang thăm ông và rất thương cảm cho hoàn cảnh của cô.
Các bạn bè và đồng nghiệp của cô cũng về thăm ông. Điều đó cũng động viên an ủi cô phần nào. Hôm nay hắn nói chuyện với cô. - Em, chiều nay anh phải trở vềHà Nội để lên Lào Cai ký hợp đồng và tiếp tục công việc. Cuối tuần sau anh lại về với em.
- Vâng, em đã làm anh mất quánhiều thời gian rồi, việc bây giờ cũng đỡ hơn rồi. Em có thể tự làm được, anh cứ về đi chứ anh đi lâu quá rồi.
- Ừ, em ở lại chăm ông và giữ dìn sức khoẻ, đừng khóc nữa nhé. Việc thì đã như vậy rồi phải cố gắng lên không ốm ra đấy không còn ai chăm sóc choông đâu. Còn bé Thu nữa.
- Vâng, em nghe anh.
- Thế còn công việc của em trên cơ quan thì sao.
- Em đã gọi điện lên xin nghỉ không lương một tháng, nhưng có lẽ phải nghỉ hẳn đến khi bố khỏe thì mới tính tiếp được.
- Ừ, vậy em báo sớm cho họ biết đi.
- Mai anh đi Lào Cai à.
- Không tối nay anh đi luôn, anh đi tàu. Mọi tài liệu Trung đã chuẩn bị rồi.
- Anh đi giữ dìn sức khỏe nhé, em … em ….
- Lại thế rồi, cuối tuần anh về.
- Vâng… nhưng em ….
- Thôi.
Hắn ôm cô vào lòng. Hắn biết cô không muốn hắn đi lúc này. Nhưng công việc không thể bỏ được, cô hiểu điều đó. Nhưng, cảm xúc nó cứ trào dâng khiến cô lại không cầm được nước mắt.
Chia tay cô hắn trở lại với côngviệc của mình. Những lúc làm việc thì không sao, cứ rỗi hoặc khi đêm về hắn lại nhớ cô. Hai đứa gọi điện cho nhau nhắn tincho nhau suốt. Cuối tuần hắn về thăm ông và cô. Ông đã khá hơn nhiều nhưng vẫn không nói được. Qua ánh mắt hắn biết ông hiểu được mọi chuyện. Và khi thấy hắn ông đãkhóc. Hắn chỉ biết an ủi ông thôi. Một người đàn ông trải qua bao kiếp nạn. Tưởng như cuối đời an phận tuổi già nơi quê hương của mình thì lại xảyra chuyện. Ông biết người khổ nhất là con gái mình mà khôngbiết làm sao. Những giọt nước mắt của ông như dự báo được điều chẳng lành nào đó. Là người cha, là người từng trải ông có thể dự đoán được tương lai. Bây giờ ngồi nhớ lại hắn mới hiểu được ánh mắt và giọt nước mắt ngày nào của người cha. Lúc đó hắn chỉ nghĩ ông khóc cho bản thân ông mà hắn không biết được rằng ông là cha của cô, ông hiểu con gái mình, ông hiểu hoàn cảnh của mình. Giọt nước mắt của ông chính là sự cảnh báo cho tươnglai đằng trước, nhưng hắn lại không hiểu được điều đó.
Sau 1 tháng thì ông cũng được xuất viện với tình trạng sống thực vật của mình. Bác sỹ không ai dám khẳng định thời điểm nào ông có thể phục hồi, họ chỉ hy vọng vào điều đó. Hắn ít về hơn bởi công việc trên Lào Cai của hắn bắt đầu vào cao điểm. Công trình nằm sâu trong vùng đồng bào dân tộc nên điều kiện đi lại khó khăn, thông tin lại càng khó khăn hơn. Cả tuần hắn mới xuống được thị tứ nơi có sóng điện thoại thì mới gọi được về cho cô để nắm bắt tình hình.
- Em, tình hình bố thế nào rồi.
- Vẫn thế thôi anh, tiến triển chậm lắm.
- Em vẫn khỏe chứ, nhớ giữ dìnsức khỏe nhé, anh chắc 2 tuần nữa mới về được.
- Vâng, anh cẩn thận nhé, anh này.
- Sao em.
- Hôm trước bác Quang giám đốc chỗ bố em làm trước đến thăm bố. Bác bảo em nộp hồ sơvề đó làm việc và tiện chăm bốluôn anh thấy sao.
- Cái này… để anh nghĩ đã. Em thì thế nào.
- Em thấy cũng được anh ạ, bố nằm đấy, tiền nong cần nhiều, em phải đi làm. Cái Thu bây giờđi gửi trẻ rồi. Bố thì có vợ chồng chú Hoan chăm cho, em đi làm trưa cũng về được nhà. Em nghĩ có lẽ em đi làm anh ạ.
- Hay đợt này về anh xin bố mẹcho cưới rồi đưa bố lên Hà Nội chăm luôn em ạ, trên đó có điều kiện hơn, nếu em vất vả thì mình thuê người giúp việc mà bây giờ trên đó nhiều nhà thuê người giúp việc lắm.
- Cưới bây giờ thì không thể được, em không thể làm thế. Thôi có khi em cứ đi làm hãng, sau này tính sau anh nhé.
- Có cần gấp như thế không, tiền nếu thiếu anh gửi về cho, em cứ ở nhà chăm ông cho khỏe hẳn đi đã. Đi làm bây giờ thì sau này thủ tục nghỉ, chuyển lại khó khăn.
- Em biết nếu thiếu tiền anh sẽ gửi cho em nhưng không thể làm thế mãi được, mà em học ra không đi làm thì cũng khôngđược. Bác Quang lại sắp xếp cho việc rất phù hợp nên em nghĩ em ami sẽ nộp hồ sơ tháng sau đi làm anh ạ. Chỉ có mỗi lương hưu của bố thì vất vả lắm, mà anh chi tiêu cho công ty nhiều, nuôi thêm em Thu và bố nữa không thể được,còn bố mẹ anh, bạn bè anh nữa. Sau này mình lấy nhau lời qua tiếng lại em sống không nổi đâu. Anh nhé, thôi cứ như vậy đi nhé.
- Vậy tùy em, nhưng khi cưới lànghỉ ngay nhé. Em phải nói trước điều này với bác Quang.
- Dạ.
- Thế thôi em nhé, anh phải về bản đây.
- Vâng, anh đi cẩn thận nhé.
- Chắc tuần nữa anh mới xuốngđây gọi điện cho em được, nhớđể máy nhé.
- Vâng, bye anh yêu.
- Bye em.
Không cần đến 1 tháng, sau haituần hắn về với cô thì cô đã đi làm rồi. Mừng mừng tủi tủi sauhơn 1 tháng gặp lại. Hắn đã cảm thấy sự thay đổi nào đó ở cô. Cô không còn như xưa nữa. Hắn cảm thấy có một khoảng cách nhỏ, mặc dù không rõ ràng nhưng hắn cảm thấy thế. Người con gái ngày xưa mà hắn biết bây giờ dường như đãcó thay đổi. Mạnh mẽ là thứ hắn thấy ở cô. Không còn nước mắt nữa khi gặp hắn. Thay vào đó là một người con gái thoăn thắt việc nhà, cô ít nói hơn và không còn tâm sự với hắn những khó khăn của mình. Hắnbuồn, hắn khá buồn vì điều đó khi chia tay cô về.
Mỗi khi hắn đề cập đến việc cưới xin cô lại lảng đi hoặc nói sang chuyện khác như chuyện cơ quan cô, chuyện bé Thu. Một điều hắn cảm thấy rất buồn nữa là sự từchối gần như quyết liệt khoản tiền hắn gửi cô để cô chăm ông. Cô không nhận và dứt khoát không nhận nữa. Điều này làm hắn suy nghĩ rất nhiều.Hết ngày chủ nhật hắn lại trở về với công việc của mình. Nhưng hắn trở về với một nỗi buồn trong tim. Hắn thấy cô khác quá. Khi xuống đây hắn thèm một bờ vai tựa vào hắn của cô. Hắn thèm một lời tâm tình thủ thỉ, hắn thèm sự chia sẻ của cô và hắn muốn bên cô những lúc đó. Hắn muốn là người che chở cho cô. Nhưng hắn nhận được là một người con gái mạnh mẽ đến lạnh lùng. Hắn buồn và rất buồn.
Trở về Hà Nội hắn tìm đến Linhđến ngôi nhà xưa ấm áp của côvà hắn. Nhà vẫn đây nhưng saolạnh lẽo vô cùng. Nhà bây giờ chỉ còn Linh và hai cô em mới đến ở cùng. Đã lâu rồi hắn không quay lại đây. Cảm giác lạnh lẽo làm hắn rùng mình.
- Chào em.
- Chào anh, tưởng anh quên đường đến đây rồi.
- Em cứ đùa anh. Bao nhiêu việc thế nên anh không đến được.
- Sao hôm nay rỗi hay sao mà đến thăm bọn em à.
- Ừ, hôm qua vừa về thăm Thủyhôm nay qua em chơi. Nhà hình như có người mới đến à.
- Vâng đứa em em và bạn nó đến ở cùng chứ 1 mình em thì không chịu nổi tiền thuê nhà.
- Vậy cũng tốt. Tuần trước em về quê à.
- Thủy kể với anh à.
- Ừ
- Em về để thăm nó và chuyển cho nó đám quần áo tư trang của nó về quê. Nó bảo nó về quê làm việc chắc còn lâu mới lên bảo em chuyển về giúp. Anh đi công tác về lúc nào.
- Anh mới về được mấy ngày, về là xuống chỗ cô ấy ngay.
- Nhìn anh em biết có tâm sự đúng không.
- Ừ, anh qua em định hỏi em mấy câu về Thủy.
- Em cũng chả biết nhiều đâu, anh cứ hỏi đi, em biết em trả lời. Nó làm gì anh à.
- Không, không có chuyện gì cả.Anh cảm thấy Thủy khang khác.
- Khang khác là thế nào.
- Anh thấy cô ấy có vẻ có khoảng cách với anh em có nghe thấy Thủy nói gì với em không.
- Em cũng không thấy nói gì cả.
- Chuyện cô ấy chuyển đồ về quê cô ấy nói sao với em, em kể kỹ cho anh được không.
Linh kể tường tận cho hắn nghe chuyện mà Linh biết về cô trong thời gian vừa rồi. Hắn lắng nghe và suy nghĩ nhiều.
- Em thấy sao về việc này. Hắn hỏi Linh.
- Ý anh muốn hỏi em nghĩ sao về việc Thủy chuyển đồ về quê à.
- Ừ, em nghĩ sao.
- Em … nghĩ … không biết có nên nói với anh không nhỉ.
- Em nghĩ gì cứ nói anh sang đây muốn nghe em nói điều này.
- Em … nghĩ … hình như Thủy muốn chuyển về ở hẳn thì phải.
Hắn lặng người khi nghe thấy Linh nói điều này. Điều mà hắncảm nhận được từ hôm từ dười nhà cô về. Hắn cảm thấy thế. Cô chuyển tất cả đồ đạc từ những cái nhỏ nhặt nhất về quê. Hắn cảm thấy cô không có ý đinh quay về lại Hà Nội. Điều này đồng nghĩa với việc hình như cô muốn rời xa hắn. Hắn buồn là vì vậy. Chia tay Linh về hắn buồn man mát. Hắn dặn Linh tâm sự nhiều với cô và có gì thì nói lại cho hắn biết. Bây giờ xa mặt cách lòng nên hắn không có điều kiện tìm hiểu được hết tâm tư của cô. Hắn muốn nhờ Linh điều đó. Linh vui vẻ nhận lời hắn cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Lại công việc, từ ngày bố hắn tham gia vào việc tìm việc cho công ty hắn, thì công việc của hắn nhiều hẳn lên. Hết hợp đồng này đến hợp đồng khác. Công ty của hắn cũng đã dần vượt qua được khó khăn và đi vào hoạt động trơn tru hơn. Tuy nhiên vẫn còn bừa bộn khókhăn. Thêm việc học cao học đợt này làm cho hắn hầu như không còn thời gian. Hắn chỉ liên lạc với cô qua điện thoại, nhưng hắn cảm thấy hình như thời gian gần đây chỉ có hắn gọi cho cô thì cô nói chuyện và trả lời hắn, còn hiếm có lần cô gọi cho hắn. Không còn những lời dãi bày khó khăn, không còn tiếng nức nở mỗi khi khó khăn ập đến. Vẫn tình cảm nhưng thực sự hắn thấy thiêu thiếu một cái gì đó. Hắn buồn và nghĩ rất nhiều. Có nhiều người luôn nghĩ khi tự mình thành lập công ty thì thời gian sẽ nhiều, muốn đi làm lúc nào thì đi, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ. Nhưng thật ra họ lầm. Những người như hắn không có thời gian nghỉ luôn bị công việc chi phối. Ngồi nghĩ lại đếntận giờ hình như hắn chỉ được nghỉ khi bị ốm và mấy ngày Tếtngắn ngủi. Hắn hoàn toàn bị công việc và việc học chi phối. Thời gian với hắn kín mít. Ngàyxưa khi có cô bên cạnh, cô yêu cầu hắn nghỉ ngơi bằng cách bắt hắn đến đón cô đi chơi đó đây. Nhưng bây giờ thì hầu như không còn nữa. Cô về quê mang theo của hắn những giâyphút êm đềm, những giờ phút ngoài công việc. Cô về hắn dường như một cái máy, làm việc, tiếp khách, ngủ và gọi điện nói chuyện với cô. Hắn cảm thấy cô đơn ngay giữa công ty của mình. Việc càng nhiều, nhân viên càng lắm thì khoảng cách với nhân viên càng lớn. Hắn nhớ cô, hắn thèmcó cô bên cạnh.
Hôm nay về với cô sau hơn một tháng dài không gặp mặt. Hắn vui như trẻ được quà. Hắn mừng lắm vì chỉ một vài tiếng nữa thôi hắn sẽ gặp được cô, hắn mong đến ngày này lâu lắm rồi. Đến cổng đã gần 8h tối, hắn ào ngay vào nhà. Cô ngồi đó nhưng không một mình. Cô có khách một người đàn ông nhiều tuổi hơn hắn khá nhiều. Lùn và hơi béo. Hai người đang nói chuyện.
Việc về hôm nay hắn không nói với cô để cô bất ngờ. Và cô bất ngờ thực sự khi thấy hắn xuất hiện trước cửa nhà.
- Anh …. Sao về muộn vậy.
- 4h anh xong việc anh mới về được.
Hắn quay sang người đàn ông gật đầu chào anh ta.
- Chào anh.
Người đàn ông nhìn hắn cười nhẹ và gật đầu chào lại nhưng không nói. Hắn cảm thấy hụt hẫng, hắn nghĩ trên đường khi thấy hắn xuất hiện bất ngờ trước cửa nhà cô sẽ vui lắm, ôm chầm lấy hắn, xiết chặt hắnsau bao ngày không gặp. Bé Thu sẽ sà vào hắn nũng nịu đòiquà. Nhưng không cái hắn nhận được không cả một lời chào mà chỉ là anh mắt thể hiện sự bất ngờ của cô. Một thoáng buồn lại trào lên trong hắn. Nó làm hắn thẫn thờ vẩn vơ.
- Anh, anh nghĩ gì vậy ngồi xuống đây. Tiếng cô gọi làm hắn trở về thực tại.
- Ờ, ờ … hắn ngồi xuống ghế cạnh cô.
- Giới thiệu với anh đây là anh Q bạn em trên Hà Nội. Cô nói với người đàn ông.
- Còn đây là anh Thịnh anh làm ở phòng tổ chức của cơ quan em.
Sau lời giới thiệu của cô là mộtkhoảng lặng mênh mông. Hai người đàn ông liếc nhìn nhau đầy do xét. Nhận cốc nước từ tay cô mà hắn cảm thấy xa vời vợi. Nhấp từng ngụm trà mà hắn thấy đắng ngắt trong mồm. Hắn về đây để gặp cô để nhận từ cô những ánh mắt trìumến, những lời yêu thương. Nhưng hắn không nhận được dù chỉ một câu hỏi thăm anh đã ăn gì chưa. Lấy lý do đi vệ sinh hắn đi ra ngoài sân và đứng đó hút thuốc một mình. Hắn biết cô biết hắn đang nghĩ gì. Hắn thực sự hẫng hụt một cảm giác mà hắn chưa nhận được trong đời mình. Một cảm giác khó chịu cứ trào lên trong lòng. Với cách nói chuyện của cô và Thịnh hắn biết Thịnh đến chơi và đang tìm hiểu cô. Còn hắn biết sự xuất hiện của hắn ở đây cô khó xử. Hắn muôn đậpmột cái gì đó. Hắn muốn làm một điều gì đó lúc này dù khờ dại nhất. Nhưng hắn chỉ chôn chân đứng đó hút thuốc và tay bứt lá của cây hòe đầu hiên nhà. Chả nhẽ cứ đứng đây, vô duyên hắn thấy mình vô duyên quá. Hắn vào nhà.
- Bác ở trong nhà hả em.
- Vâng
- Anh vào hỏi thăm bác.
- Dạ.
Hắn liếc nhìn cô và Thịnh trướckhi vào trong phòng bố cô nằm. Vào đến nơi hắn ngồi cạnh ông, chào ông nắm tay ông hỏi han sức khỏe ông. Ôngcảm động ông không nói được.Một bên tay ông còn cử động được, cả người ông bất động chỉ có hai con mắt tinh tường. Ông nhìn hắn như muốn nói điều gì. Hắn không hiểu và hắnkhông thể hiểu. Hắn có cảm nhận ông đang nắm chặt tay hắn ông dường như muốn truyền một thông điệp gì đó đến với hắn. Nhìn ông lúc này hắn chỉ biết gật đầu và thươngông quá. Hai hàng nước mắt ông lại chảy dài. Và hắn khóc, hắn đã khóc. Hai hàng lệ rời khỏi mắt hắn chảy dài xuống má. Hắn thương ông và hắn cảm thấy tủi thân. Sao lại thế, hắn vẫn yêu cô nồng nàn mà, sao cô lại có thể đối xử với hắnnhư thế. Hắn không tin trên đời này có cái gì làm hắn xa cô được và cái gì làm cô hết yêu hắn được. Cô vẫn ngoài đó tiếpchuyện với Thịnh cô dường như quên rằng có hắn trong nhà này. Trống rỗng, thẫn thờ và có cảm giác đau đớn trong lòng hắn. Hắn ngồi với ông một lúc rồi chào ông ra nhà ngoài.
- Em, anh ra ngoài chút nhé. Hắn nói với cô và gật đầu chào Thịnh
- Vâng, anh cứ đi rửa mặt mũi chân tay đi.
Đó là câu đầu tiên gần 1 tiếng trời hắn đến cô có sự quan tâmđến hắn. Hắn rùng mình cảm giác như có một luồng khí lạnhchạy toàn thân. Nhưng nó khácnó không nồng ấm nó có màu sắc ngoại giao. Hắn cảm nhận rõ ràng như thế. Hắn liếc nhìn cô với ánh mắt buồn bã nhưng cô dường như tránh đi ánh mắt của hắn và quay sang rót nước thêm mời Thịnh. Hắn thực sự không hiểu điều gì đang diễn ra. Hắn cần đi khỏi đây đó là cảm giác của hắn lúc này. Lặng lẽ rời nhà cô hắn lên đê và đi dọc đê rời khỏi nhà cô.Hắn đi trong vô định trống rỗng. Có thể có người nào đó nghĩ hắn không chịu tìm hiểu thêm gì mà đã đi khỏi nhà cô. Nhưng với hắn hắn chắc chắn rằng hắn đúng lúc này. Đó không phải là cô của hắn mà làmột người con gái khác trong hình hài cô. Cô, người yêu hắn hôm nay không có ở nhà và hắn không có lý do gì ở lại đó. Hắn đi đi mãi đến cuối làng hướng về phía đương quốc lộ. Đường quê tối om hắn mấy lầnvấp phải gạch đau điếng nhưng hắn không có cảm giác gì nữa. Bởi bây giờ lòng hắn còn đau hơn rất nhiều. Không biết bao lâu có một chiếc công nông chạy cùng chiều, hắn chạy theo và nhảy lên thùng đi nhờ. Anh lái công nông vui vẻ đồng ý vì anh đang ra Minh Đức. Hắn ngồi dựa vào thành xe, mời anh một điếu thuốc và hắn hút một điếu.
- Đồng chí tên gì, hình như không phải người ở đây.
- Dạ em tên Q, em trên Hà Nội.
- Ra thị trấn nghỉ hả.
- Không em có việc gấp ở Hà Nội nên bây giờ ra đó để về Hà Nội.
- Giờ này làm gì có xe sáng sớm mai 4h mới có 1 chuyến nhưng bọn nó còn lòng vòng chán 5h may ra mới xuất bến.
- Vâng em dự định tìm một xe ôm rồi ra đường 5 bắt xe về.
- Ừ thế còn may ra được.
- Vâng không biết muộn thế này các bác có chạy xe không.
- Thôi cứ ra đó không có xe ômthì đi nhờ xe tải ra đường 5 xe tải thì nhiều.
- Vâng cám ơn anh.
Đến Minh Đức thật may cho hắn, hắn bắt được 1 chiếc xe tải cũng về Hà Nội, anh tài không lấy tiền của hắn mà cho hắn đi cùng nói chuyện cho vui.
Ngồi trên xe hắn đợi hắn đợi một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nhưng không có. Hắn giận cô, hắn thật sự giận cô. Về đến Hà Nội hắn về nhà trong sự ngỡ ngàng của Trung. Hắn không nói gì lấy quần áo hắn vào nhà tắm và hắn khóc, hắn khóc vì thực sự hắn không biết mình khóc vì cái gì. Tại sao lại vậy là câu hỏi thường trực trong đầu hắn. Hắn không thể hiểu cô. Hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn không biết mình đã làm gì để cô đối xử với mình như thế. Không hỏi han, không để ý, không thấy hắn quay về cô cũng không thèm gọi điện hay nhắn tin xem hắn ra sao. Ngồi dựa lưng vào tường để mặc cho nước xối vào người và hắn khóc nức nở. Thực sự hắn chỉ biết khóc cho vơi đi nỗi đau đang dâng trong lòng hắn.
Ra khỏi phòng tắm Trung đứngđó tự bao giờ. Vẻ mặt của Trung hiện lên sự lo lắng. Trung chưa bao giờ nhìn thấy hắn trong hoàn cảnh như vậy.
- Có chuyện gì à. Mày với Thuỷ có chuyện gì phải không.
Hắn không nói lặng lẽ nhìn Trung lắc đầu và đi xuống nhà.
- Thuỷ vừa gọi điện cho tao hỏivề mày.
Không thấy hắn trả lời, Trung tiếp lời.
- Tao bảo với Thuỷ mày về rồi, cô ấy ừ rồi tắt máy luôn. Chúngmày cãi nhau hay sao vậy.
- Không có chuyện gì đâu, mày đi ngủ đi mai còn về quê. Cứ kệtao, cho tao xin bao thuốc.
- Tao chưa bao giờ thấy mày như thế này. Có chuyện gì nói ra anh em chia sẻ thế mới là bạn bè nhau.
- Không có việc lớn đâu, việc tình cảm này chỉ tao mới tự giải quyết được, thôi mày đi ngủ đi.
- Ờ, thôi tao đi ngủ đây. Thuốc tao để trong ngăn bàn tao.
Trung đi ngủ còn hắn ngồi 1 mình uống nước và hút thuốc nghĩ ngợi. Không phải hắn không biết cô muốn rời xa hắn vì việc gia đình của mình nhưng hắn đã nói rất nhiều lầnhắn đợi được và thậm chí hắn sẵn sàng cùng cô chia sẻ khó khăn. Dĩ nhiên hắn muốn một lễ cưới, một lễ cưới càng nhanh càng tốt để hắn có thể đưa bố cô và bé Thu lên Hà Nộichăm sóc. Việc này hắn nói nhiều rồi mà tại sao cô lại vậy. Cô xinh đẹp cái đó hắn quá biếtnên có một vài anh chàng chưavợ như Thịnh đến tìm hiểu là lẽthường tình chả có gì phải bận tâm cả. Hắn không quan tâm đến điều đó mà nhiều lúc hắn còn tự hào vì hắn có cô người yêu được nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng cái làm hắn đau đớn là thái độ của cô. Thái độ dửng dưng của cô với hắn. Cô có thái độ cứ như hắn là một người nào đó không phải là người đã cùng cô trải qua bao khó khăn vất vả, bao sóng gió và bao hạnh phúc. Hắn cảm thấy như cô bây giờ là một người khác là một người chị em sinh đôi của cô chứ không phải cô. Từ ngày yêu cô đến giờ bây giờ trong hắn bắt đầu hiện ra một viễn cảnh chia tay nhau. Hắn cảm nhận thấy nó gần lắm. Nhưng hắn không tin điều đó. Không thể có điều đó được, hắn chỉ nghĩ đơn giản đây là khoảng thời gian cô khủng hoảng tinh thần, cô cần suy nghĩ thật kỹ mọi việc và thái độ của cô hôm nay cũng làmột trạng thái khủng hoảng của cô mà thôi. Nhưng hắn vẫnđau, rất đau là đằng khác. Hắn quyết định sẽ ngừng liên lạc với cô một thời gian thứ nhất để xem cô có nhớ hắn không và đồng thời cũng phải cho cô biết hắn giận cô. Cô phải biết thái độ của hắn với cô. Hắn yêucô hắn đã thể hiện như thế, hắn cũng cần phải thấy cô thể hiện cô yêu hắn.
Một tuần rồi lại hai tuần trôi qua trong im lặng. Nếu như mấy ngày đầu hắn còn hồi hộp chờ đợi điện thoại của cô. Hắn tưởng tượng ra những lời xin lỗi của cô, những giọt nước mắt của cô. Nhưng những hy vọng đó của hắn cứ tắt dần tắt dần theo thời gian. Cô vẫn im lặng dường như thực sự cô muốn xa hắn. Buồn và rất buồnđó là tâm trạng của hắn lúc này. Bình thường làm việc hắn khá sôi nổi tranh luận, mấy ngày gần đây hắn chỉ gọi mọi người lên giao việc xong là ngồi im làm việc, hút thuốc và hút thuốc liên tục. Hắn nhớ cô, buổi tối hắn lặng lẽ lên sân thượng nằm một mình và nhớ về cô. Đã mấy lần hắn định xách ba lô về với cô nhưng lòng tự trọng không cho hắn làm vậy. Hôm nay buồn quá hắn lại quay lại ngôi nhà xưa hạnh phúc tìm gặp Linh để mong được chia sẻ, mong được có thêm thông tin từ cô. Đến nơi Linh cũng vừa mới về. Linh nhìn hắn biết ngay tâm sựcủa hắn.
- Chắc lại trục trặc gì với nàng nên mới sang đây thăm em chứ gì.
Hắn cười nhẹ không nói.
- Nhìn mặt anh em biết ngay.
- Anh hút thuốc nhé. Hắn đánh trống lảng.
- Anh cứ tự nhiên.
- Em dạo này thế nào, công việc tốt không.
- Nói chung vẫn thế, lương lậu chán lắm.
- Vẫn chàng cũ hay đổi mới rồi.
- Này móc máy vừa thôi, làm gìcó ai mà đổi mới.
- Bọn em định bao giờ cưới.
- Em chưa muốn nhưng anh thìcứ giục.
- Anh ấy hơn anh 3 tuổi nhỉ.
- Vâng.
- Thôi cưới được rồi.
- Kệ cho anh thèm vài tháng nữa.
- Sang năm kim lâu sao cưới được.
- Vâng, nên anh giục em cuối năm. Mà còn mấy tháng nữa.
- Hai bên gia đình đã gặp nhau chưa.
- Rồi anh ạ.
- Vậy tốt rồi.
- Thôi không nói chuyện của em nữa, chắc chắn có việc gì với Thủy rồi.
- Vậy mấy nay em không nói chuyện gì với Thủy à.
- Có nói chuyện nhưng Thủy không thấy nói gì với em.
Hắn lặng lẽ kể chuyện vừa xảy ra với Linh. Linh nghe rất chămchú. Khi hiểu ra chuyện Linh rất trầm ngâm.
- Em không thấy nó đả động gì về chuyện này cả.
+ TRANG 26
t Hỗ Trợ
-Phone: 01672070573
-Email; SongBaiTK@gmail.com